Thư gửi chồng

Hôm nay, tranh thủ lúc mình đi  vắng , em viết vài dòng kỷ niệm trước khi cuộc sống của bọn mình chính thức bước sang một giai đoạn mới.  Thời gian trôi nhanh thật mình nhỉ, mới ngày nào  ở party, mình còn sồ ở đâu ra làm quen với em, thế mà giờ cũng đã gần 4 năm rồi . Và cũng chỉ còn có vài tuần nữa thôi, em sẽ chính thức là vợ mình. Lúc đấy, em có thể giới thiệu mình là chồng em với mọi người một cách rõ ràng.  Quả thật bây giờ em cũng chả biết giới thiệu  như thế nào nữa…. Mình thì rất dị ứng nếu em ko giới thiệu mình là chồng em. Còn em thì rất ngượng, vì bọn mình chưa làm đám cưới. Hồi xưa lúc yêu nhau cũng thế, hôm gặp dì em, em giới thiệu với dì " đây là bạn cháu" cũng bị mình kì kèo "sao lại là bạn? anh với em là bạn thếnào? "  ...

Kể ra mà nói, hơn một năm "sống thử" vừa rồi cũng không đến nỗi tệ, mình nhỉ?! Tuy đôi lúc em cũng khó chịu vì mình ngồi gác chân lên bàn chơi điện tử, nhưng công bằng mà nói, mình cũng là người gọn gàng ngăn nắp và  chú ý giúp  em việc nhà. Ví dụ như sáng nay, em khá bất ngờ khi mình mắt nhắm mắt mở phi từ trên giường xuống dưới đất và phi vào trong nhà tắm để đem quần áo đi giặt.

Một năm vừa rồi cũng là một năm em học làm vợ, học cách tổ chức việc nhà, dọn dẹp chợ búa và vô vàn những việc không tên khác. Lắm lúc em vừa hút bụi lău nhà vừa rơm rớm nước mắt, hồi xưa ở với mẹ, quần áo chả giặt, cơm nước chả nấu, thế mà bgiờ lại  thế này. Nhưng dần dần em cũng quen với nhiệm vụ mới. Kể ra thì ngoài những lúc stress và không có thời gian(:P), chứ việc nhà cũng không đến nỗi quá đáng sợ như em vẫn nghĩ.

Một năm qua , mình cũng có nhiều thay đổi, từ party-boy trở thành family-man. Hôm nọ mình còn than phiền với em là dạo này mình không có giao du gì với ai, chỉ biết mỗi sếp và vợ kể ra em cũng thương mình phết. Thực ra buổi trưa, em cũng khuyến khích mình ăn cơm ở ngoài để em khỏi lo bữa trưa… Nồi cơm điện nhà mình năm vừa rồi hoạt động quá tải, một ngày hai bữa, giờ đã chính thức giải nghệ. Khổ nỗi , từ hôm nấu nồi thường, mình còn thích ăn cơm nhà hơn, vì được ăn cơm cháy…. :-(

28 tuổi, em không thể trẻ trung xinh đẹp như một cô dâu tuổi 20, nhưng  bù lại, hàng sáng , em biết dậy đúng giờ để chuẩn bị đồ ăn sáng cho mình :-D , em biết nấu những món mà mình thích (trừ món vịt quay), em biết cắt tóc cho mình, em biết đan khăn ấm cho mình quàng mùa rét. (Đấy! Nhân đây em phải mắng mình mới được ,hôm nay em bàn với mình mua một cái máy khâu, để em may quần áo cho mình mặc, thế mà mình lại cười rất chi là khả ố…)

Em biết, cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng, em biết, sống với em mình cũng phải chiều theo em nhiều thứ. Nhưng em tin có tình yêu bọn mình sẽ vượt qua khó khăn, và mình đủ mạnh mẽ để có thể là chỗ dựa cho em suốt cuộc đời. Haha, em sến tí thôi, em với mình thực ra mà nói chả bao giờ hô khẩu hiệu với nhau, mình nhỉ?!

 

Stuttgart, 07.08.2011