Ngày hôm qua

Nó lớn lên trong sự yêu thương và chăm bẵm của bà . Lật lại những trang đầu tiên của cuộc đời, từ khi đỏ hỏn, đến lúc biết lẫy biết đi, hình ảnh của bà luôn hiện hữu. Nó không còn nhớ được gì, chủ yếu là qua lời kể của bố mẹ và bà .

 Nó bắt đầu nhớ mọi việc xung quanh từ năm 5 tuổi . Ngày tiễn bố ra sân bay , trời mưa như trút nước . Bác phải đưa nó về vì mưa to quá không còn đi nổi nữa. Bà xót xa nhìn nó đang run lên vì lạnh . Bà vội vàng đun nước ấm tắm cho nó , vừa tắm , bà vừa cầu mong cho nó không bị ốm.

 Buổi trưa nằm ngủ, bà thường kể truyện cho nó nghe , nó nằm bên cạnh , bà vừa quạt vừa kể chuyện . Nó rất thích sờ vào tay bà , da bà lúc nào cũng mát. Thực ra nó cũng thích sờ ti , nhưng nó ngượng nên nó chẳng bao giờ dám hỏi . Lúc nó ngủ dậy , bà thường nắn chân tay rồi ngồi bên cạnh hỏi chuyện à ơi đến khi nó tỉnh hẳn mới thôi.

 Ngày xưa, mỗi lần nó hư , bà thường lôi roi ra dọa . Bà hay hỏi " Tội đấy đáng đánh bao nhiêu roi". Rồi thì lần đầu tiên nó rất ngố , nó trả lời là 1 roi . Bà tỏ vẻ không hài lòng lắm. Như thế có nghĩa là chưa biết tội của mình to đến đâu . Sau lần đấy, số lượng roi cứ tăng lên mỗi khi bà hỏi . Cuối cùng , nó cũng tìm được công thức mà bà ưa thích . " Tội của cháu đáng đánh 100 roi!" . Thế là bà gật gù " Ừ , biết tội thế là tốt, hôm nay bà đánh 1 roi cảnh cáo , 99 roi bà cho nợ , đến khi nào hư bà lại lôi ra bà đánh "

 Năm 6 tuổi , nó lớn đùng , đi học ai cũng nghĩ là bị đúp . Bà đứng ra bảo vệ  nó , bà giải thích với mọi người là " cháu tôi lớn chứ tuổi nó nhỏ"  . Hàng ngày bà đưa nó đến trường , rồi ngồi đấy đợi đến khi nó tan học . Nó còn nhớ , khi nó cần một cái bảng , bà đã đi kiếm gỗ , rồi nhờ bác thợ mộc cùng ngõ làm cho một cái bảng thật to , thật đẹp. Nó rất thích cái bảng ấy, vì cái bảng vừa nhẹ , vừa to , viết lên lại rất đẹp.

Bà may cho  nó một cái túi bằng vài va-li-de màu trắng , có hai quai để đi học. Nó hậu đậu làm đổ mực tím ra túi . Về đến nhà , bà lại hì hụi tìm mua thuốc nhuộm để nhuộm thành cái túi màu tím. Từ đấy nó xúng xính đi học với cái túi tím ,  nhìn rất mốt .

 Đi học rồi , bà bảo , như thế là nó đã lớn , nó phải biết giúp bà , giúp mẹ việc nhà . Bà dạy nó cách vo gạo , thổi cơm , quét nhà và rửa bát . Hồi xưa khu tập thể nhà nó thường xuyên bị mất nước . Lâu lâu có xe nước ở đâu họ chở đến, người dân phải xếp hàng đi lấy nước. Bà giao cho nó , khi nào thấy xe nước đến thì gọi bà . Hai bà cháu tay năm tay mười vác xô vác gầu ra xách nước. Hồi ấy nó cứ đòi bà cho gánh nước, nhưng bà bảo , gánh nước nhiều nó lùn người đi. Kì kèo mãi thì cuối cùng bà cũng cho nó xách nước trong cái gầu , nhưng mà vơi vơi thôi . Bà sợ cháu bà không cao lên được . 

 Nó rất thích những món ăn bà nấu. Hồi xưa , lúc nó còn bé mẹ phải đi làm xa , thành ra buổi trưa chỉ có hai bà cháu ăn uống với nhau.  Lâu lâu , nó đặt hàng bà nấu cháo đậu đen. Nó rất thích ăn món đấy mà có lẽ , nó cũng chưa bao giờ ăn món đấy của ai khác nấu ngoài bà . Rồi bà nấu cho nó ăn bánh đa với thịt . Nó cũng thích món đấy. Sau này , mãi đến lúc nó lên cấp 2 rồi , thỉnh thoảng bà vẫn nấu món đấy . Nó đi học buổi sáng, bà nấu bánh đa rồi ngồi đợi nó về ăn, đến lúc nó về thì một bát thành hai bát ăn no lặc lè ... Nhưng mà bảo bà cứ để khi nào nó về nó nấu thì bà không chịu. Bà sợ cháu bà về chưa có đồ ăn ngay .

 

...

Bà hay nói, tính nó mau nước mắt giống bà . Hơi tí là có thể chảy nước mắt ra được . Khi viết những dòng này , mắt nó đang đầy nước. Nó ước được gặp bà một lần....

 

 

 

Cuộc đời này dù ngắn, nỗi nhớ quá dài

Và cũng đã đủ lớn để mong bé lại

như ngày hôm qua......